Chiều Sài Gòn người có đi qua
Who had passed through a Saigon afternoon?
Nhớ chiều xưa dáng nhỏ mong chờ
Remember, past afternoons when you waited gently,
Những con đường giờ đây cúi mặt
Those streets whose faces now looking down,
Mắt u buồn, hồn bỗng bơ vơ
With sad innocent eyes and displaced souls.
Mưa Sài Gòn người có chờ ta
Who had waited for me under Saigon rain?
Nhớ chiều xưa thành phố nhạt nhòa
Recalling afternoons of blurry urban sights.
Mưa chậm buồn, mưa giăng phố nhỏ
It rained slow and sad, spreading over the small street,
Em lặng nhìn người sắp đi xa
In silence you watched loved ones about to leave town.
Ôi đêm Sài Gòn, thành phố giới nghiêm
Ah, Saigon at night, the city under curfew,
Nhớ người yêu xa bước nhỏ tìm về
Remembering my love, back to find her,
Gác nghèo năm xưa khung cửa bỏ ngỏ
At the poor little apartment with door open.
Đèn đêm thương nhớ !
How I missing street lights at night.
Ôi đêm Sài Gòn, ngàn kiếp khó phai
Ah, Saigon at night: unforgettable.
Nhớ hàng cây nghiêng, nắng chiều chạy dài
Remember long rows of sun-lit trees,
Nghĩa địa riêng em âm thầm gục đầu
Then a cemetery where you silently lower your head,
Khóc biệt ngày vui !
Weep for lost happy days.
Xa thương Sài Gòn, giờ đã đổi tên
I love Saigon, whose name has been changed,
Thương người thân yêu, đã lạc đường tìm
I love my dear ones, and get lost finding them,
Phố buồn xanh xao, em còn một mình
Alone you are among sad, ill-looking streets,
Lạc loài chân chim !
Like birds having lost their path of flight.
Xa thương Sài Gòn, trọn kiếp thủy chung
I love Saigon, forever faithful,
Trách làm chi ai, xa mặt chạnh lòng
Blaming no one; distance moves our hearts,
Nỗi buồn cơn đau, khiến mòn tuổi mộng
Waves of sorrow and pain wear out our youth.
Ai buồn gì không ?
Who is not moved?
Chiều Sài Gòn, người vẫn hay mơ
Who still dream about a Saigon afternoon
Dẫu giờ đây giữa cảnh ngục tù
Even in imprisonment?
Vẫn mơ về đường xưa lối cũ
Who still dream about old streets and paths?
Vẫn thương về.. ngày tháng xa xưa
Who still love and recall those past days?
Từ ngục tù người viết bài ca
From prison a song you write,
Khiến người đi, mắt lệ nhạt nhòa
Making those in exile teary-eyed,
Cung điệu buồn, chừng như nức nở
Weeping is the sorrowful tone,
Ôi Sài Gòn, vĩnh biệt tình ta !
Oh, farewell forever to Saigon my love!